Dìm người này để nâng người kia là chiêu trò thường thấy trong giới giải trí. Huống chi Tô Cách hiện đang là lưu lượng đỉnh cấp. Nhờ gương mặt sắc sảo đậm nét lai Tây, gã đã nổi tiếng chỉ với một bộ ảnh chân thực khi xếp hạng vòng loại, chiếm được vô số fan hâm mộ là nữ, số liệu bảng xếp hạng vượt trội so với các nghệ sĩ cùng thời, có xu hướng phủ sóng khắp nơi. Tất nhiên, vòng đấu loại trực tiếp này cũng thu hút nhiều sự chú ý hơn, thậm chí Tịch Niên cũng được hưởng chút nhiệt.
Tịch Niên ra mắt chưa lâu, chưa có tác phẩm nào nổi bật, chỉ góp mặt với vai nam phụ trong một bộ phim thanh xuân vườn trường. Fan chủ yếu là khán giả qua đường, độ trung thành không cao. Ngay cả lần này, những người giơ bảng cổ vũ cho anh trong khán đài cũng là người công ty thuê đến, chỉ có bảy tám người ngồi rải rác ở một góc, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra.
Còn một phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu. Tịch Niên đang đợi ở khu vực chuẩn bị, còn Tô Cách thì được ba bốn trợ lý vây quanh, vừa chỉnh trang quần áo, vừa dặm lại lớp trang điểm. So với cảnh tượng náo nhiệt đó, bên phía Tịch Niên lại có vẻ đơn độc hơn.
Cam Húc Dương giống Tịch Niên, cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Tôn Minh. Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm giác đồng bệnh tương lân. Cậu chàng nhuộm mái tóc vàng bạch kim sáng chói, ghé sát vào Tịch Niên, thì thầm nói: "Anh nói xem, Tô Cách có gì đẹp đâu? Fan của anh ta bị mù hả? Mặt anh ta phẫu thuật thẩm mỹ bao nhiêu chỗ mà không ai nhìn ra.
Suốt ngày tâng bốc cái danh "công tử cao quý", tôi muốn nôn luôn rồi!"
Bạn có thể nói cậu ta ghen tị, cũng có thể nói cậu ta đố kỵ, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Tịch Niên hiếm khi quan tâm đến những chuyện bát quái linh tinh như thế này. Nghe vậy, anh chỉ hơi nhướng mày, khẽ "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Cam Húc Dương dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của anh, ló đầu ra nhìn về phía sân thi đấu, bĩu môi: "Tôn Minh đúng là keo kiệt, mời thêm vài người giả làm fan thì chết chắc? Không được, ngày mai tôi phải gọi bố mẹ tôi đến, như vậy mới có thể diện!"
Mười mấy fan giả mà cậu ta thuê đã bị phân tán khắp khán đài, bị biển xanh ủng hộ Tô Cách áp đảo hoàn toàn, còn thê thảm hơn cả Tịch Niên.
Tịch Niên khoanh tay trước ngực, liếc cậu ta một cái: "Không cần."
Cam Húc Dương ngớ người: "Tại sao?"
Tịch Niên không trả lời, xoay người bỏ đi, để cậu ta tự mình nghĩ.
Hôm nay là vòng loại trực tiếp, Cam Húc Dương với vị trí áp chót thứ ba, đấu với Mạnh Thiển Lâm đứng thứ ba từ trên xuống. Nếu không có gì bất ngờ, chiều nay sẽ bị loại, không cần thiết phải kéo bố mẹ đến trông chừng, trừ khi cậu ta có thể làm nên kỳ tích—
Nhưng Tịch Niên nghĩ khả năng đó gần như bằng không, giống như việc cư dân mạng không tin anh có thể thắng Tô Cách vậy.
Trận đấu bắt đầu, Tịch Niên và Tô Cách cùng bước vào sân, đứng ở vị trí của mình. Lúc này, người kia không biết tại sao lại đột ngột thay đổi dáng vẻ kiêu ngạo sau hậu trường, mỉm cười vỗ vai Tịch Niên giữa ánh nhìn của mọi người: "Cố lên nhé!"
Tịch Niên không chỉ độc miệng, mà tính tình cũng vô cùng tệ. Nếu không, anh đã chẳng phải vật lộn lâu đến vậy dù diễn xuất không tồi nhưng vẫn không nổi tiếng. Nếu không nhờ về sau có Lục Tinh Triết giúp anh trải đường, e rằng cả đời này anh cũng sẽ bị chìm lấp giữa đám đông.
Có những chuyện, không phải cứ sống lại là có thể thay đổi được.
Đối mặt với vẻ giả tạo của Tô Cách, Tịch Niên thậm chí không thèm liếc nhìn, tiếp tục cúi đầu kiểm tra cung tên của mình, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ống kính lập tức lia tới, vừa vặn bắt được cảnh tượng này.
Một nửa hàng ghế đầu ở khán đài đã bị ban tổ chức bí mật phân phát cho các phóng viên từ các tòa soạn báo lớn. Các phóng viên vác theo máy quay, máy ảnh, ánh mắt như chim ưng lượn quanh khắp sân, không bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc nào có thể tạo ra tiêu đề nóng hổi. Không cần nhìn, Tịch Niên cũng đoán được ngày mai sẽ xuất hiện những bài báo với tiêu đề như thế nào.
#Nam nghệ sĩ hạng mười tám ngông cuồng, phớt lờ lời động viên của Tô Cách trước trận đấu#
#Tô Cách áp đảo hoàn toàn, đối thủ nghi ngờ mang lòng oán hận, cả trận lạnh mặt#
Dù là tiêu đề nào đi nữa, Tịch Niên chắc chắn sẽ bị fan của Tô Cách "xé" đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra, nhưng anh không để tâm.
Dù có nghiêm trọng hơn cũng không thể tệ hơn kiếp trước.
Tô Cách bị anh ngó lơ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại mỉm cười như ánh nắng, trong tín hiệu của trọng tài, gã nhấc cung tên lên. Khi khuôn mặt điển trai ấy được chiếu lên màn hình lớn, khán đài lập tức bùng nổ với tiếng hò hét của fan hâm mộ, thậm chí át cả tiếng của bình luận viên.
"Tô Cách cố lên!! Mẹ yêu con!!"
"Tô Tô cứ mạnh dạn bay, Cách Tử luôn bên anh!"
"Anh là tuyệt nhất! Mang một chiếc cúp về nhé!"
Ở vòng đấu loại, mỗi người sẽ bắn tổng cộng mười hai mũi tên, chia thành bốn lượt, mỗi lượt ba mũi, luân phiên bắn từng người một. Ai thắng sẽ tiến vào vòng trong. Tô Cách hiển nhiên rất quen thuộc với môn này. Gã đứng chân mở rộng, bắt đầu đặt tên, nhắm bắn, buông tay khi đồng hồ đếm ngược tới giây thứ mười hai—
"Vút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!