Cổ phần? Minh Yên nghe vậy giật mình: "Chuyện này luật sư Miêu chưa từng nói với tôi."
"Chuyện này không có nhiều người biết, nếu chú Minh có thể ra bản hợp đồng này sẽ bị hủy bỏ, còn không đến lúc đó sẽ để cho luật sư Miêu giao lại bản thừa kế cho em." Lam Hi giải thích.
Một tuần qua, mọi việc hỗn loạn, ngay cả Lam gia cũng không nghĩ tới Minh Hòa Bình lại chơi chiêu này.
"Thì ra là tới cửa đòi cổ phần." Úc Vân Đình ở một bên âm dương quái khí cười nói: "Buổi sáng mới nói người ta là con gái của người giúp việc, buổi chiều đã tới tìm người đòi gia sản, thú vị nha."
Sắc mặt Hoa Tư cùng Lam Hi đồng loạt biến đổi, bọn họ có chút khó chịu.
Minh Yên rũ mắt, Minh gia hiện đang ở trong sóng gió, như đang đứng trên con thuyền chông chênh chờ chết, nếu không cẩn thận sẽ bị phá vỡ, Lam gia muốn nuốt chửng tài sản của Minh thị, thế gia Nam thành đều muốn phân chia mà ăn, anh em Úc gia ở một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, không hề nhúc nhích.
Minh gia sớm đã như cá nằm trên thớt. Hoa Tư nhìn không thấu, cũng không muốn nhìn thấu điểm này, cô ta vẫn luôn cho rằng cô muốn đoạt tài sản Minh gia, thật đáng thương và buồn cười.
"Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần có mang theo không?" Minh Yên dứt khoát lưu loát nói: "Có việc gì thì giải quyết cho xong, nếu trong di chúc có tên tôi, thì hãy để ba tôi viết lại di chúc mới."
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch lấy tài liệu thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị ra, tay có chút run rẩy, không thể như vậy được, tại sao Minh Yên lại dễ dàng như thế, không nói hai lời đã ký hiệp ước chuyển nhượng, như vậy ngược lại cô ta lại lộ ra lòng tiểu nhân.
Lam Hi cũng khiếp sợ, Minh Yên rốt cuộc có biết sáu mươi phần trăm cổ phần của Minh thị đáng giá bao nhiêu tỉ hay không?
Khoảng thời gian này, tính tình Minh Yên thật sự biến đổi quá nhiều, mỗi một lần xuất hiện đều đẹp đến rực rỡ chói mắt, nhưng đối với anh ta lại cực kì lạnh lùng, hoặc là không hề để ý tới, một lòng nhào tới trên người Úc Hàn Chi, từ khi chú Minh gặp chuyện không may, đến thân thế cô bị bại lộ, rời khỏi Minh gia, lại chuyển nhượng cổ phần Minh thị, từng chuyện từng việc xảy ra, quyết định của cô đều xảy ra ngoài ý muốn: Nhưng nó khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Vô hình dung tựa như có một bàn tay to đem Minh Yên cùng Minh gia cắt đứt hoàn toàn, Lam Hi có loại cảm giác, Minh Yên không còn là Minh Yên mà anh quen biết trước kia nữa, và bọn họ sẽ không còn quay lại như trước nữa.
Mắt phượng của Úc Hàn Chi nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng như tuyết, nhìn cô gái nhỏ kiêu ngạo.
Minh Yên cầm bút, nhanh chóng ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Hoa Tư thấy cô quả thật ký hiệp ước, tảng đá lớn trong ngực rơi xuống, trên mặt lộ ra một tia tươi cười nhẹ giọng nói: "Minh Yên, cô theo tôi về Minh gia đi."
Năm đó cô ta còn là con gái của người giúp việc, Minh Yên đã chiếu cố cô ta, hiện giờ cô ta tự nhiên cũng phải chiếu cô lại Minh Yên, như thế mới có thể biểu hiện ra sự rộng lượng của cô ta.
"Cảm ơn, tôi ở nhà bạn trai là được rồi, Úc Hàn Chi, đúng không?" Đôi mắt to xinh đẹp của Minh Yên cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, nhìn về phía Úc Hàn Chi.
Mắt phượng của anh hiện lên một tia mờ ám, cũng không phủ nhận.
"Vậy chúng tôi trở về trước, bất cứ lúc nào cô muốn trở về cũng được." Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, nở ra một tia tươi cười, cùng Lam Hi đứng dậy ra về.
"Đi cẩn thận." Úc Hàn Chi ưu nhã gật đầu, giọng điệu không lạnh không nhạt.
Minh Yên nhìn hai người rời đi, quay đầu lại thấy ánh mắt anh em Úc gia sâu thẳm nhìn cô, kinh hồn bạt vía, lập tức cười khanh khách hỏi: "Buổi tối ăn cái gì vậy?"
"Món ăn của Chiết Giang." Úc Hàn Chi nhã nhặn mỉm cười.
"À, tôi thích ăn đồ ngọt."
"Ăn ăn, chỉ biết ăn, ở nhà tôi ăn không công, mấy tỷ cổ phần nói tặng là tặng người khác, còn ngu xuẩn hơn heo..." Úc Vân Đình tức giận nói. Mấy năm nay cũng không biết cô sống như thế nào, khó trách bị người trong giới mắng.
"Úc Vân Đình, anh vì tôi mà bất bình nha?" Minh Yên chớp chớp đôi mắt to quyến rũ, thầm nghĩ cười nói.
"Cô tỉnh đi, cô cũng đừng tự mình đa tình nữa, tôi là thương gạo nhà tôi thôi." Úc Vân Đình khinh thường cười nhạo.
"Tốt nhất đừng đau lòng vì tôi, có anh của anh đau lòng là đủ rồi." Minh Yên cười khanh khách nói.
"Mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ." Úc Vân Đình mở miệng mắng, không biết vì sao trong lòng quái lạ, cô thích làm nũng như vậy, chịu thiệt bị mắng cũng cười rạng rỡ, không hiểu sao lại khiến người ta vui vẻ, trước kia sao anh ta lại không phát hiện ra chứ?
"Chú Lưu, cơm đã chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ chết đói mất." Úc Vân Đình tâm chột dạ chạy trối chết.
Bốn ngày sau, tất cả tài chính Lam thị đều nhập cuộc, đem tập đoàn Minh thị sắp sụp đổ từ vách đá kéo trở lại, giá cổ phiếu liên tục tăng và không dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!