Chương 8: (Vô Đề)

"Minh Yên, nhà cô không phải chỉ có một mình cô là con gái thôi sao, sao giờ lại có thêm một em gái?" Úc Vân Đình chuyển đề tài nói.

Đôi mắt to đen tròn nhìn Úc Hàn Chi, thấy thần sắc anh vẫn như thường, trầm tĩnh cấm dục, nửa điểm cũng nhìn không ra tâm tư, liếc mắt nhìn Úc Vân Đình một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Ba tôi mới nhận nuôi, cô ta là em gái của tôi."

"Cô lớn hơn người ta, sao không biết nhường cô ấy?" Úc Vân Đình châm chọc vào chỗ đau của cô, nhìn về phía Hoa Tư phong độ nhẹ nhàng cười nói: "Minh Yên tính tình nóng nảy, ngay cả tôi cũng ghét cô ấy, cô hãy tập dần quen với nó."

Hoa Tư cúi đầu, thấp giọng nói: "Là lỗi của tôi, chú Minh sắp xếp công việc cho tôi, tôi muốn tự lực cánh sinh, cho nên mới bị Minh Yên mắng."

"Tự mình kiếm việc làm là rất tốt, hiện tại ở trong giới hào môn, có rất nhiều người làm thì ít, mà ăn chơi thì nhiều, người có năng lực mới nghĩ đến việc tự nuôi bản thân mình." Úc Vân Đình tán thưởng nhìn Hoa Tư.

Minh Yên lạnh lùng nhìn cô ta, đây đại khái chính là hào quang của nữ chính, đàn ông đều sẽ có hảo cảm với nữ chính.

"Tôi có ăn cơm của nhà anh sao?" Minh Yên hờn dỗi nói: "Anh có cốt khí như vậy, thì đem tất cả tài sản Úc gia của anh quyên góp hết đi, trở thành người vô gia cư."

Úc Vân Đình tức giận đến mức không nói ra được một câu.

Hoa Tư nhíu mày, nói: "Minh Yên, cô mắng tôi thì thôi đi, Úc thiếu là khách, cô sao lại mắng khách như thế?"

Minh Yên thấy Úc Hàn Chi từ đầu đến cuối chỉ nói một câu với Hoa Tư, bên cạnh cái gì cũng không nói trái tim đều lạnh, nhíu mày nói: "Tôi đúng là như anh nói đấy, không có năng lực, chỉ biết ăn bám, Úc Vân Đình, tôi xin lỗi anh, các người nói chuyện tiếp đi."

Minh Yên đưa tay đáng thương kéo tay áo Úc Hàn Chi.

Anh nâng mắt thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó không nói một lời kéo cô đi vào vườn ngắm mưa.

Úc Vân Đình: "!!!"

Đáy mắt Hoa Tư hiện lên một tia ghen tị, từ nhỏ đến lớn Minh Yên đều là cô gái xinh đẹp cao ngạo, dù tính cách có xấu xa hơn nữa, thì khi người khác nhìn thấy cô xinh đẹp đáng yêu cũng không ghét bỏ được, lúc trước theo đuổi Lam Hi bảy năm, khiến Lam Hi không dám nói chuyện yêu đương với bất cứ người con gái nào, bây giờ ở Úc gia có con cháu xuất sắc như vậy, cũng bị cô chiếm đoạt.

Ngay cả thân phận tiểu thư Minh gia này cũng là Minh Yên bố thí, cô ta hoàn toàn không muốn, cũng không muốn cả đời đều cùng Minh Yên trói cùng một chỗ.

Cô ta muốn khi người khác nhắc tới cô ta, biết cô ta là Hoa Tư, chứ không phải là Hoa Tư em gái của Minh Yên.

Minh Yên ngơ ngác đi theo sau Úc Hàn Chi tiến vào vườn, trà lúc trước đã sớm nguội đi, tàn hương cũng cháy hết, trên ghế sopha là một mảnh hỗn độn.

Úc Hàn Chi khom lưng nhặt sách rải rác trên mặt đất lên, ngón tay thon dài gõ gõ bàn, ý bảo cô ngồi xuống, mặt không chút thay đổi dạy dỗ: "Tính tình xấu như vậy?"

Minh Yên ngồi xuống, làm nũng kéo tay áo anh, ngọt ngào cười nói: "Không xấu, không xấu, tính tình tôi siêu tốt, Úc Hàn Chi, vì sao anh lại phải nắm tay tôi?"

Minh Yên bị vạn mũi tên xuyên qua tim cuối cùng một lần nữa sống lại, hận không thể ngay lập tức thét chói tai. Úc Hàn Chi đối với thái độ của cô thay đổi nhất định là bởi vì sợi dây chuyền hoàng điền ngọc chương. Cửa ải này của cô nhất định đã qua rồi.

"Không được làm nũng, ngồi xuống." Úc Hàn Chi lãnh đạm mở miệng.

"À." Minh Yên buông tay áo anh ra, giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại lên, nhu thuận ngồi trên ghế.

"Sau này không được ở trong nhóm không liên quan nói những chuyện nhảm nhí." Anh ngước mắt lên, mắt phượng như sao đêm tối, thanh âm trầm thấp hoa lệ, anh đang nói chính là chuyện Minh Yên tuyên bố tỏ tình giữa hàng trăm người.

"Vậy tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?" Minh Yên chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp: "Dáng vẻ dạy dỗ người của anh thật sự rất đẹp trai nha."

Úc Hàn Chi híp mắt, mặt không chút thay đổi nói ra quy định thứ hai: "Là con gái phải rụt rè, sau này không nên tùy tiện tỏ tình với đàn ông, sẽ khiến người ta xem thường cô."

Trong nháy mắt Minh Yên liền im lặng, cô đã tỏ tình với hai người, trước là nhìn trúng mặt Lam Hi, sau này là vì bảo vệ tính mạng của mình cùng với nhìn trúng khuôn mặt Úc Hàn Chi.

"Vân Đình nói cô học hành không ra gì, sau khi tốt nghiệp vẫn ở nhà chơi bời lêu lổng, lời này tôi không tin, cô nói một chút năng lực của cô đi." Úc Hàn Chi cầm cuốn sách bên cạnh, ngón tay thon dài như ngọc tùy ý lật xem một chút: Mùa xuân im lặng của Rachel Carson, phương đông học của Edwar Saeed?

Minh Yên nhìn cuốn sách mình tiện tay lấy ra từ trong thư phòng, không đành lòng nhìn thẳng, vắt hết óc suy nghĩ về kỹ năng từ nhỏ đến lớn của mình, ngoại trừ ăn uống vui chơi, cô không có chuyện gì đặc biệt, học đàn cello hai năm sau đó lại bỏ, học đàn dương cầm bốn năm, cũng bỏ dở, thành tích của lớp văn hóa cũng không ra gì, học nghệ thuật, đại học học mĩ thuật, tác phẩm tốt nghiệp cuối cùng đều là dùng để tiền mua.

Văn cũng không được, võ cũng không xong, tiêu tiền thì đứng đầu.

Úc Hàn Chi thấy cô nhăn nheo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cúi đầu vắt hết óc, không chút hoang mang nâng quyển sách mới tinh, lẳng lặng lật xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!