Sau khi Minh Yên nhận được rất nhanh đã chụp gửi cho Úc Hàn Chi một tấm ảnh.
"Anh nghĩ tôi là heo à? Tôi ăn nhiều đến thế này sao?"
Giờ này, Úc Hàn Chi đang đi trên đường đến tổng bộ tập đoàn, thấy cô gửi tin nhắn đến, anh rũ mắt, mắt phượng sâu hẹp dài hơi nheo lại.
Không gửi giọng nói à?
"Ăn không hết thì ném đi." Người đàn ông đánh một dòng chữ, đôi môi mỏng không tự giác mím lại.
Đêm qua Minh Yên không gọi video với anh, từ trong livestream thấy cô thích nghi rất tốt, chơi rất vui vẻ, nghĩ đến bên cạnh cô còn có một tên Tiêu thiếu, Úc Hàn Chi thế nào cũng không cao hứng nổi.
Giao thông trên đảo không thuận tiện, cùng một khách sạn, ngày đêm ở bên nhau, người đàn ông hít một hơi thật sâu, ngón tay thon dài nhéo nhéo thái dương, anh luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Úc tổng, sáng nay anh có hai cuộc họp quốc tế, buổi chiều có một vụ án hợp tác phải bàn với Lam thị." Lâm Bình ở một bên báo cáo lịch trình, thấy sắc mặt của Úc Hàn Chi đen xì, không tự giác nhỏ giọng đi.
"Vụ việc hợp tác để Úc Vân Đình đàm phán." Về phần hội nghị, anh cũng không muốn mở cuộc họp quốc tế nào, chỉ muốn xem livestream, xem Minh Yên đang làm cái gì.
Ban đầu nghĩ rằng sau khi cô rời đi, anh có thể chuyên tâm xử lý việc của Nam Thành, nhưng chỉ trong hai ngày, anh đã cảm thấy không tốt chút nào.
"Úc tổng, anh đang lo lắng cho cô Minh Yên sao? Bên kia đoàn làm phim tôi để Lâm Văn theo dõi, tối hôm qua đã vận chuyển bằng đường hàng không qua đảo, đội ngũ PR cũng đang theo dõi dư luận." Lâm Bình nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Úc Hàn Chi không nói gì nữa, mày nhíu từ đầu đến cuối không buông ra.
Không biết có phải anh ảo giác hay không, từ sau khi Minh Yên đi quay phim, thái độ đã có một chút biến hóa vi diệu, sau khi đi đến Hải Thành, cũng không dính lấy anh, cả ngày một tin nhắn cũng không có.
Nghĩ đến lúc trước cô theo đuổi Lam Hi bảy năm, kết quả nói từ bỏ liền từ bỏ, cả ngày dính ở bên cạnh anh nữa là làm nũng nửa là trêu chọc, thật sự làm xáo trộn tâm tư của anh, như sóng biển.
Bây giờ muốn thay đổi đối tượng, cũng đã muộn. Người đàn ông nhếch môi, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, trầm giọng nói: "Gọi điện thoại đến đoàn làm phim hẹn phòng khách sạn ba ngày sau, đặt phòng một tháng."
Lâm Bình dừng nửa giây mới phản ứng lại, Úc tổng nói là muốn tham gia chương trình tạp kỹ kia với cô Minh Yên, một, một tháng? Úc tổng không định đi làm sao? Trước khi trở về Nam Thành, Úc tổng tăng ca nửa năm đã xử lý xong tất cả các quyết sách trọng đại trong vòng một năm tới, hình như có thể hơi lười biếng một chút.
"Tôi sẽ thu xếp ngay." Lâm Bình rũ mắt, đáp từng cái từng cái.
Minh Yên tạm thời gửi ảnh cho Úc Hàn Chi qua loa, tỏ vẻ nhận được tin nhắn sẽ không có phản hồi với Úc Hàn Chi nữa.
Dù sao hai người cách xa, dù dùng cách nào cũng không thể ngủ cùng được anh, về phần xoát hảo cảm? Không tồn tại, cô lấy tim chứ không lấy thận đi.
Loại người như Úc Hàn Chi, cô thật lòng chơi không lại được, vẫn là thong dong một chút.
Thư Ca là một người rất năng nổ và từ tốn, buổi sáng dẫn mọi người ngồi phà đi ra ngoài mua một ít đồ dùng, sau đó trở về lại thảo luận về việc hợp tác cùng một nhà hàng có tiếng trên đảo, mỗi ngày bọn họ đều xuất ra nguyên liệu nấu ăn, nhường bữa trưa và bữa tối cho nhà hàng nấu và trả tiền cho họ.
Điều này rẻ hơn ít nhất một nửa so với đặt đồ ăn trong nhà ăn.
Vấn đề cơm nước đã được giải quyết, đến nỗi vấn đề vệ sinh cũng đã được Minh Yên giải quyết.
Úc Hàn Chi đưa bốn thùng đồ ăn đến, có một người máy thông minh quét đất lau nhà, rất tốt cho việc dọn dẹp.
Bây giờ còn lại là vấn đề nguồn khách du lịch, làm thế nào để thúc đẩy khách sạn, tuyên truyền du lịch trên đảo.
Đám người Minh Yên vừa từ phòng ăn trở về, chỉ thấy Tưởng Nghị cùng Tống Điềm hưng phấn kêu lên: "Chị Thư Ca, anh Ngạn, có khách vừa mới đặt hai phòng sang trọng nhìn ra biển. Một là nhận phòng vào ngày mai, hai là hai ngày sau đó."
"Rất tốt, nhưng không phải chúng ta còn chưa xác định được giá cả sao?" Thư Ca giơ ngón tay cái lên, cười nói.
Tống Điềm: "Đúng vậy, cho nên nhóm chúng ta vội vàng định giá phòng đi, hai vị khách này đặt một tháng!!! Giá tôi vẫn chưa báo cáo!"
"Một tháng?" Mọi người kinh hãi một chút. Ngay cả một đêm 2000, ở một tháng cũng phải 60.000! Người bình thường làm sao có thể giàu như vậy?
Minh Yên đen nhánh mắt to nhìn về phía Tiêu Vũ, cúi đầu hỏi: "Bạn của anh sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!