Minh Yên ngủ đến chiều hôm sau mới tỉnh dậy, ánh mặt trời thưa thớt từ trong rèm cửa sổ chiếu vào, lười biếng yên tĩnh.
Cô vươn ngón tay trắng nõn như ngọc, híp mắt che đi ánh mặt trời, rồi vươn vai.
Thải Nguyệt đang đứng trước giường vội vàng đứng lên, giọng nức nở nói: "Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, thực xin lỗi, chuyện ngày hôm qua do tôi làm hỏng, hại cô."
Minh Yên xốc chăn lên, thản nhiên nói: "Không trách chị, từ từ nói."
"Tôi vốn mang theo Hoa Tư đến phòng của cô, muốn nhốt cô ta trong phòng, kết quả cửa bị khóa, tôi cùng Hoa Tư đi tìm chìa khóa, lúc trở về đã nhìn thấy con nuôi nhà Úc gia cùng cô. Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, lúc ấy Tôn gia tiểu thư cùng Triệu gia tiểu thư mang theo rất nhiều người đến đây, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lão gia tức giận đến súyt chết, bên ngoài người ta nói cũng rất khó nghe. Hơn nữa, Lam, Lam đại thiếu gia cũng nhìn thấy." Thải Nguyệt kinh hồn run sợ nói xong.
Những gì bên ngoài nói thật sự rất khó nghe, Minh Yên trời sinh phóng đãng, hành vi không thể kiềm chế, chuyện này đã trở thành tin tức lớn ở Nam thành.
"Trên mạng còn có ảnh chụp cùng những đoạn video, lão gia đã phái người đè xuống, còn nói khi nào cô tỉnh dậy thì đến thư phòng tìm lão gia."
"Được rồi, tôi biết rồi." Minh Yên gật đầu, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở WeChat ra, thấy tin nhắn 999, đám tiểu thư không chơi với cô trong giới đều đang giẫm đạp lên cô, hình ảnh quần áo không chỉnh tề của cô và Úc Hàn Chi cũng lan khắp mọi nơi, một số thiên kim mà cô từng đắc tội cũng đang chế diễu cô.
Minh Yên cười lạnh một tiếng, nhìn ảnh scandal của mình và Úc Hàn Chi, cô phát hiện được chụp rất đẹp, bản thân mình chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng một cánh tay trắng như tuyết, những bộ phận khác đều bị Úc Hàn Chi che đi, quần áo của anh không chỉnh tề, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã trầm mặc, lông mày như núi non trùng điệp, mắt phượng điểm sơn như mực, sống mũi cao thẳng, cho dù là chụp lén, cũng cực kỳ xuất sắc.
Minh Yên sửng sốt một chút, lúc ấy ánh sáng không đuọc rõ cho lắm, cô căn bản cũng không thấy rõ gương mặt của Úc Hàn Chi, thật không ngờ dáng vẻ của anh so với Lam Hi còn tuấn tú hơn, hơn nữa đêm qua còn sờ được vóc người rất rắn chắc, thật sự là quá tiện nghi cho Hoa Tư.
"Cô chủ, cô vẫn nên nhanh chóng đi nhận sai với lão gia đi, hôm nay lão gia tức giận đến mức không ra khỏi cửa." Thải Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Minh Yên tùy ý gật đầu, ngâm mình tắm một lát, đắp một tấm mặt nạ, sau đó mặc một chiếc áo dệt kim rộng thùng thình, xuống lầu ăn sáng.
"Mẹ Lý, có cà phê không?" Minh Yên xoa huyệt thái dương có chút đau đầu, theo thói quen gọi người giúp việc trong nhà, thấy Lý Quế Hoa cười đến vẻ mặt thật thà đi pha cà phê, biểu cảm của cô trở nên phức tạp.
Đây là mẹ ruột của cô, cũng là mẹ nuôi của Hoa Tư, vì vinh hoa phú quý, lòng dạ hiểm độc mà đã đánh tráo cô cùng Hoa Tư, nghĩ đến sau này Minh gia sụp đổ, cô thân bại danh liệt, Sau đó Lý Quế Hoa cuốn tiền tài trong nhà chạy trốn, chút khát vọng của Minh Yên đối với mẹ đẻ trong nháy mắt liền bị giảm bớt.
Lý Quế Hoa bưng cà phê đã pha tới, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, Úc gia tới rồi, đang ở phòng trà với lão gia, người có muốn đi qua xem một chút không?"
Lời còn chưa dứt, trong phòng trà bên cạnh truyền đến âm thanh nổi giận của Minh Hòa Bình: "Minh Yên, con nhanh vào đây cho ba."Docfull. vn
- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí!
Minh Yên bưng cà phê lên, không chút hoang mang đi vào phòng trà, chỉ thấy ba mình cùng Úc Ân Dương đang đàm phán, con nuôi Úc Hàn Chi đứng ở phía sau Úc Ân Dương, thưởng thức phong cảnh trong vườn bên ngoài cửa sổ.
Nếu là trước kia, cô quả quyết sẽ không chú ý tới một đứa con nuôi, một người không có huyết mạch gia tộc lại còn không có quyền thừa kế, bất quá là so với người giúp việc trong nhà địa vị cao hơn một chút, nhưng nghĩ đến sau này anh chính là người nắm quyền thực sự của Úc gia, lại còn là một người tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn rất tàn nhẫn, Minh Yên âm thầm đánh giá một phen.
"Tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con nói rõ ràng cho ba biết." Minh Hòa Bình tức giận đến sắc mặt tái mét, mắng: "Nếu có một câu nói dối, ba sẽ đánh gãy chân con."
Những lời nói sắc bén này, không chỉ là mắng Minh Yên, mà cũng là làm cho Úc gia khó chịu.
Minh Hòa Bình suýt nữa tức giận đến nhồi máu cơ tim, kỳ vọng của ông đối với Minh Yên cực cao, từ nhỏ con gái ông đã được nuông chiều hết lần này đến lần khác, ngoại trừ bộ dạng xinh đẹp thì không có chỗ nào tốt cả, cũng may Minh Yên luôn quấn chặt đuổi theo Lam Hi con trai duy nhất của Lam gia, Lam Hi ở trong Nam thành nổi tiếng là ưu tú, nếu sau này có thể cùng Lam gia kết thông gia, đó chính là cường cường liên hợp, cũng coi như là có người kế thừa, nhưng con nhỏ này lại hết lần này tới lần khác gây chuyện scandal như vậy.
Con nuôi Úc gia là cái thá gì chứ, một tên nhóc xuất thân từ chân đất, cũng dám nghĩ đến con gái của ông? Mới có một ngày, mà hai cha con Úc gia đã tới cửa đòi giải thích?
Minh Hòa Bình không biết, tin tức vừa nổ ra, Úc gia so với ông ta còn tức giận đến giậm chân, một đứa con gái ngu rốt và thiếu hiểu biết lại ở trước mặt mọi người lừa gạt người nắm quyền tương lai của Úc gia? Úc Ân Dương ở nhà tức giận mắng con trai đến mức hộc máu, nếu không phải tên nhóc này mang Hàn Chi đi dự tiệc sinh nhật, thì có thể xảy ra chuyện này sao?
Minh Yên bưng cà phê trong tay, mắt hạnh chớp chớp, vô tội nói: "Tối hôm qua con uống nhiều, muốn trở về phòng ngủ một lát, sau đó mơ mơ màng màng, thấy trong phòng lại có rất nhiều người, con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi con tỉnh lại nghe Thải Nguyệt nói, mới biết trong phòng có thêm một người đàn ông."
Minh Yên càng nói càng ủy khuất, nói một hồi, chính là phủ sạch hết những chuyện mình đã làm.
Úc Ân Dương mặt mày co rút, không vui nói: "Hàn Chi, con đến đây nói."
Mắt phượng của Úc Hàn Chi khẽ nâng lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Minh Yên đang đứng ở cửa phòng trà, ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của cô, ngũ quan tinh xảo, váy đỏ rất thích hợp với áo dệt kim lười biếng màu be, rất thanh lịch, đẹp đến mức có chút chói mắt.
Anh thản nhiên mở miệng: "Đêm qua Minh tiểu thư đã phái người gọi con. Nói tìm con có việc, khi con bước vào phòng, đã thấy Minh tiểu thư vào phòng, uống rượu có chút say, có lẽ là nhìn lầm con thành người khác, đó chỉ là hiểu lầm. Cũng may không có chuyện gì xảy ra."
Úc Hàn Chi cũng tránh nặng mà nói nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!