Qua buổi trưa, Cù Cẩm dùng xong bữa trưa, các cung nữ dọn dẹp bát đĩa xuống, An công công liền dẫn theo một đám người đến điện Phượng Nghi, An công công tươi cười nói: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng lệnh cho nô tài mang những người này đến hầu hạ người, bọn họ đều là người ở trong cung lâu năm, người sai bảo thuận tiện hơn."
Cù Cẩm nhìn sang, tổng cộng là bốn thái giám và bốn cung nữ. Điều khiến Cù Cẩm bất ngờ chính là trong số bốn cung nữ này lại có cả Mặc Trấp.
Tuy rằng đều mặc cung phục màu lục nhạt, nhưng khi mặc trên người nàng lại toát lên vẻ lanh lợi, Cù Cẩm thản nhiên dời mắt, nhìn về phía hơn mười thái giám đang bưng khay ban thưởng, nào là mã não, trân châu,...
"Thưởng." Cù Cẩm vừa lên tiếng, Tô ma ma và Trúc Thanh
- hai người đi theo nàng từ Hầu phủ liền dựa theo phẩm cấp mà ban thưởng, ngay cả những thái giám cung nữ mới đến cũng được ban thưởng.
Đợi mọi người đều đi ra ngoài, Cù Cẩm liền hỏi Tô ma ma ở bên cạnh: "Ma ma, trong mấy cung nữ này có một người thân phận hơi đặc biệt một chút."
"Sao lại nói vậy?" Tô ma ma hỏi.
"Nàng ta lúc trước là cung nữ hầu hạ bên người Hoàng Thượng, mà mẹ đẻ của nàng ta lại là nhũ mẫu của Hoàng Thượng."
Tô ma ma hỏi: "Vậy nương nương làm sao biết được những thứ này?"
"Lúc trước đến cung, Hoàng Thượng bảo nàng ta dẫn đường cho ta, ta cũng đã nói qua với Hoàng Thượng, nói cung nữ này tính tình có phần lãnh đạm, Hoàng Thượng liền nói lai lịch của nàng ta, nói chờ nàng ta làm cung nữ vài năm, đến lúc đó sẽ tìm cho nàng ta một mối hôn sự tốt." Cù Cẩm chậm rãi nói.
Tô ma ma suy nghĩ một chút, liền nói: "Nương nương, theo lão nô thấy, Hoàng Thượng có lẽ có ba tầng ý tứ, thứ nhất, cung nữ này đối với trong cung quen thuộc, quả thật dùng thuận tiện hơn một chút, thứ hai, Hoàng Thượng cảm thấy cung nữ này có phần chậm trễ với người, cho nên trực tiếp đưa người cho nương nương, cũng là để cho tiểu cung nữ này biết thân phận của mình, thứ ba, cũng là tín nhiệm nương nương."
Cù Cẩm chậm rãi gật đầu, Tô ma ma lại nói: "Nương nương an bài cho nàng ta một chút việc nhẹ nhàng là được, chờ đến khi tuổi thành hôn, nương nương lại xem xét cho nàng ta một cửa hôn sự tốt hơn, không phải là được rồi sao."
Cù Cẩm suy nghĩ một chút, liền hơi cong môi lên, nói: "Cứ làm theo lời ma ma."
Buổi chiều, Cù Cẩm nằm nghiêng trên chiếc ghế quý phi, ngoài cửa sổ gió ấm áp thổi vào, nàng nhìn ra ngoài, trong vườn trồng rất nhiều hoa nàng không biết tên, từng đợt hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Nàng đang định nghỉ ngơi một lát, chợt nghe thấy vài tiếng mèo kêu, nàng xoay người lại, chỉ thấy Tiêu Trình đang ôm một con mèo, đi tới bên nàng.
Con mèo này toàn thân trắng như tuyết, hai con mắt giống như hai viên bảo thạch đen như mực, cái mũi nhỏ màu hồng phấn, bên miệng nhỏ màu hồng là râu mèo thật dài, bộ lông trắng muốt bao lấy thân thể nhỏ bé mũm mĩm của nó, chỉ liếc mắt một cái, liền cảm thấy nó thập phần đáng yêu.
Nàng vừa mừng vừa sợ. Tiêu Trình nhìn bộ dạng của nàng, hỏi: "Nàng thích không?"
Nàng gật gật đầu, đem mèo ôm vào trong ngực, mềm mại vô cùng, nàng cong hai mắt lên, nói: "Con mèo thật đáng yêu, đây là chàng tặng cho ta sao?"
"Ừm, nàng đặt cho nó một cái tên đi."
Cù Cẩm v. uốt ve bộ lông mềm mại của nó, nói: "Gọi nó là Thịt Viên được không? Thịt Viên." Cù Cẩm vừa nói vừa nhìn cái bụng tròn vo của nó.
Nó meo meo kêu hai tiếng, dường như không hài lòng lắm, nhưng Cù Cẩm lại cho rằng nó đồng ý.
Cùng mèo đùa nghịch một hồi, Cù Cẩm mới nhìn về phía Tiêu Trình, chỉ thấy đáy mắt hắn lộ ra một tia mệt mỏi.
Cù Cẩm đứng lên nói: "Chàng nằm lên đi, ta xoa bóp giúp chàng."
Tiêu Trình giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn liền nằm lên, Cù Cẩm đặt mèo vào trong ngực Tiêu Trình, nàng đã theo sách y học tập hơn nửa năm, đại khái huyệt vị cũng đã sớm thăm dò rõ ràng, nàng dùng lực độ thích hợp bắt đầu xoa bóp cho hắn.
Thật lâu sau, Cù Cẩm hỏi: "Uống dược thiện xong, bệnh đau đầu của chàng có đỡ hơn chút nào không?"
Tiêu Trình nghĩ nghĩ, mới phát giác chứng đau đầu quả thật không còn thường xuyên đau như trước kia: "Tốt hơn nhiều rồi, chỉ đau có mấy lần."
Cù Cẩm khẽ cười: "Vậy mỗi ngày chàng giải quyết xong công vụ, liền đến chỗ ta."
Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, để cho cả người nàng nép vào trong ngực của mình, cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn kia của nàng, chậm rãi v. uốt ve, sau đó mới nói: "Tay nàng có mỏi không?"
Cù Cẩm lắc đầu, nhìn hắn: "Không mệt, chỉ là có chút rảnh rỗi."
Tiêu Trình cười cười: "Vậy ngày mai nàng theo ta đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, được không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!