Hít...
Nghe được tin tức Lệ Quân Đình đã sớm rời khỏi, Nguyễn Manh Manh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực cô rất hồi hộp, ngoài mặt không nhìn ra, kỳ thực trong đầu vẫn có chút căng thẳng.
Dù sao tối hôm qua, cũng là lần đầu tiên của cô.
Làm cho cô và một người đàn ông vừa mới lăn lộn trên giường tối qua mặt đối mặt.
Nguyễn Manh Manh không chắc chắn, có thể làm cho mình hoàn toàn không rụt rè.
Tảng đá lơ lửng trong lòng rơi xuống, ngay cả hai vai cũng thả lỏng theo.
Động tác của Nguyễn Manh Manh cũng không lớn, nhưng Lệ Quân Ngự đang ngồi ở đối diện cô, lại không bỏ qua biến hóa nhỏ bé của bộ mặt và cơ thể cô.
Liếc về biểu hiện của Nguyễn Manh Manh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của người đàn ông, lóe qua ánh sáng mịt mờ.....
Một bữa cơm sau đó, vẫn còn xem như là bình an vô sự.
Ngoại trừ thiếu niên đẹp trai vơ vét đồ ngọt của cô, bị cậu bé ác miệng công kích ra, tất cả chuyện khác đều bình thường.
Chỉ có điều, người đầy bàn, ngoại trừ Lệ Diệu Dương bày vẻ mặt ôn hòa với cô ra.
Còn lại ba người...
Một lạnh lùng lạnh nhạt, một kiêu ngạo căm thù, còn có một thì lại vẫn dùng một loại ánh mắt xem đồ ăn, nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Manh Manh mặt ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra, nội tâm lại điên cuồng nhổ nước bọt, càng ngày càng hối hận mình lựa chọn quyết định ở lại.Thật vất vả ăn xong một bữa cơm, cô trở lại phòng, bất ngờ phát hiện quần áo mình mặc trước đó và túi xách nhỏ cô mang bên người, đều đặt lên bàn.
Nguyễn Manh Manh đi tới bên cạnh bàn, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
Màn hình điện thoại di động xuất hiện vết nứt từ lâu, nằm ở trạng thái tắt máy.
Có lẽ là lúc cô từ trên cầu thang lăn xuống, bị rớt hỏng đi.
Cũng không biết có thể khởi động máy hay không?
Lỡ như sau này ba ba phát hiện trách oan cô, tìm cô không gọi được điện thoại thì làm sao?
Mặc dù trước đó Nguyễn Manh Manh có oán giận đối với Nguyễn Triệu Thiên không tín nhiệm cô, nhưng trong lòng đến cùng vẫn là ôm hi vọng đối với ba cô.
Ấn nút mở máy, sau khi dừng lại ngắn ngủi, màn hình một lần nữa sáng lên.
Điện thoại di động không bị hư?
Mới vừa khởi động máy, mấy chục tin nhắn hiện lên.
Tất cả đều là tin nhắc nhở trong lúc cô tắt máy, có người gọi vào.
Hai mắt Nguyễn Manh Manh sáng ngời, nhanh chóng mở tin nhắn ra.
Ai biết liên tục xem xuống, ngoại trừ điện thoại của Mộ Cảnh Hành ra, không có bất kỳ một cú điện thoại nào là của Nguyễn Triệu Thiên hoặc là từ nhà họ Nguyễn gọi tới.
Mắt hạnh ánh nước, không khỏi ảm đạm.
Ba của cô, vậy mà thật sự mặc kệ cô...?
Nguyễn Manh Manh tự nói với mình trước tiên không thể suy nghĩ lung tung, bên cạnh ba ba cô đều là người chán ghét cô, có lẽ chỉ là không tiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!