Đến lúc này Lệ Quân Ngự mới thả cô gái trong lòng xuống.
Nguyễn Manh Manh còn chưa kịp đứng vữn thì sau lưng đã truyền đến một âm thanh trầm thấp thúc giục:
- Đi vào!
Anh đứng sau lưng cô, chống một cánh tanh lên cửa.
Động tác này vô tình đã giam cô lại.
Nguyễn Manh Manh xấu hổ tới hai tai đỏ bừng.
Đừng tưởng ngày thường cô dũng cảm, thực tế từ bé tới giờ cô chưa từng tiếp xúc thân cận với một người đàn ông nào đâu.
Cô sợ nếu ở lâu thêm chút nữa sẽ gây ra chuyện gì thất thố mất, vì vậy liền đẩy cửa đi vào.
Đây là một căn phòng ngủ bố trí xa hoa theo kiểu dáng Châu Âu.
Mành cửa che kín mọi cửa sổ, đèn thủy tinh treo trên trần cũng không mở.
Cả phòng chỉ có hai cái đèn ngủ đầu giường, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Một người đàn ông trung niên thân hình thẳng tắp đang ngồi đó, dường như đang ngắm nhìn thứ gì.
Đưa mắt nhìn lên chiếc giường lớn, giống như có một người phụ nữ đang nằm ngủ.
Nguyễn Manh Manh từng bước tới gần.
Càng tới gần, hình ảnh trước mắt càng hiện lên rõ ràng.
"Tích, tách... tích, tách..."
Âm thanh của máy móc đột nhiên vang lên truyền vào tai cô.
Đến lúc này cô mới phát hiện, trên người phụ nữ kia có bao nhiêu kim tiêm cùng ống truyền nước.
Trong trí nhớ của cô, mẹ có một gương mặt đẹp như tiên nữ.
Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người nói cô có một gương mặt giống hệt mẹ mình.
Thế nhưng cô biết, so với mẹ, vẻ đẹp của cô không đáng chút nào, một nửa cũng không bằng.
Như lúc này đây, người phụ nữ đang nằm trên giường ấy mặc dù đang bệnh, dù trên mặt tái nhợt không có chút ấm áp.
Nhưng khuôn mặt ấy vẫn đẹp đến động lòng.
Giống như cánh hoa hồng sắp héo tàn, dù không đẹp như lúc nở rộ, nhưng trước sau vẫn hiện lên vẻ đẹp, một cái đẹp trong sự rách nát.
Người trên giường chính là Trần Tình Chi!
Là người mẹ đã sớm không còn tại thế của cô!
- Manh Manh... là Manh Manh sao?
Người phụ nữ vẫn luôn mê man nằm trên giường, dù người đàn ông kia vẫn luôn tâm tình với bà vẫn không hề tỉnh lại.
Thế nhưng ngay khi nghe được tiếng bước chân của Nguyễn Manh Manh tới gần, bà lại mở mắt ra.
Đôi mặt hạnh bị bệnh tật dày vò đã sớm mất đi vẻ long lanh, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Manh Manh thì lập tức kích động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!