Chương 9: Ra ngoài chơi

Thi cuối kỳ xong phải mấy ngày sau mới biết kết quả, khoảng thời gian rảnh rỗi này là lúc đám học sinh điên rồ nhất, điểm chưa có, chương trình học chưa siết chặt, ai nấy đều lên kế hoạch ăn chơi đã đời.

Quý Hoành gọi đến lúc Hứa Giảo Bạch vừa ăn trưa xong, cậu cuộn trong chăn chợp mắt chưa được mười phút đã nghe tiếng chuông điện thoại, mơ màng ấn nút nghe, không quên chào hỏi: "Alo? Xin chào." Âm thanh ngái ngủ, hai mắt không mở nổi.

Đầu dây bên kia nén ý cười, bắt chước Hứa Giảo Bạch: "Xin chào, tôi muốn gặp Hứa Giảo Bạch, không biết cậu ấy đã tỉnh ngủ chưa?"

Hứa Giảo Bạch nhìn tên người gọi, lập tức tỉnh táo. Sau khi cho nhau số điện thoại, đây là lần đầu tiên Quý Hoành gọi cậu.

Hứa Giảo Bạch: "Tỉnh rồi."

Quý Hoành: "Vậy được, tôi có đánh thức cậu không? Cậu đang ngủ à? Giờ này á? Nghỉ ở nhà mà cậu cũng ngủ trưa ấy hả?"

Quý Hoành hỏi một lèo làm Hứa Giảo Bạch chẳng biết đáp sao cho kịp, may mà Quý Hoành không cần cậu trả lời, "Đi chơi không? Bọn tôi đang ở trên phố, tôi nhớ là nhà cậu gần đây?"

Hứa Giảo Bạch chưa đồng ý ngay, chú ý tới Quý Hoành nói "Bọn tôi": "Có những ai?"

Quý Hoành kể mấy cái tên, là những bạn nam hay chơi bóng rổ với y, có cả Quản Hướng Đồng.

Hứa Giảo Bạch do dự.

Cậu không nên đi, cậu chẳng quen ai ngoài Quý Hoành, đi cũng chỉ thêm lúng túng. Cậu ngờ nghệch nhàm chán, không biết tiếp chuyện mọi người.

Vừa nãy bên Quý Hoành hơi ồn, dường như y đã rời đến nơi yên tĩnh, âm thanh truyền tới rõ ràng hơn: "Thế cậu có đi không?"

"Đi."

Hứa Giảo Bạch vội nói, nói xong tự thấy hối hận. Không ổn rồi, cậu không nên chủ động tới nơi đông đúc, không thể nói chuyện với nhiều người không thân thiết, đáng lẽ cậu phải tránh đi nhưng giờ đây sao lại chờ mong đến thế? Cậu chờ mong điều gì vậy? Hứa Giảo Bạch ngẫm nghĩ, chẳng nói được thành lời, lòng rối như tơ vò vừa ấm áp vừa ngứa ngáy, vành tai như đang run lên.

2

Hai người nói chuyện qua lại vài câu, Quý Hoành gửi địa chỉ cho cậu, Hứa Giảo Bạch thay quần áo rồi mở cửa phòng ngủ, phòng khách trống không, trong nhà chỉ có mình cậu.

Mặc áo khoác đeo giày xong đâu đấy Hứa Giảo Bạch mới lấy điện thoại gọi cho mẹ.

"Mẹ ơi, bây giờ con ra ngoài đây." Trong nhà rất ấm, Hứa Giảo Bạch mặc áo len cao cổ dày cúi đầu vùi mặt vào cổ áo. "Bạn rủ con đi chơi."

Đầu dây bên kia hơi khựng lại, "... Thế à? Vậy mấy giờ con về? Tối có ăn cơm ở nhà không?"

"Con cũng không biết, con báo mẹ sau."

"Được, được." Mẹ Hứa đáp liền hai lần, không yên tâm dặn dò, "Hôm nay trời lạnh, con mặc ấm vào, nhớ quàng cả khăn, đừng để bị ốm nữa, đi chơi với bạn cho thoải mái, tối không ăn ở nhà thì báo sớm cho mẹ..." Ý thức được mình đang dông dài, bà ngừng lại một lát rồi nhẹ nhàng nói, "Về sớm vẫn tốt hơn, đừng về muộn quá..."

Hứa Giảo Bạch: "Vâng."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Cúp điện thoại, cậu quay về phòng tìm khăn quàng cổ, quần áo dày cộp vướng víu khiến động tác quàng khăn của cậu rất khó khăn, khăn quấn hai vòng giấu đi nửa khuôn mặt, nóng đến độ Hứa Giảo Bạch suýt đổ mồ hôi, nhanh chóng ra khỏi nhà.

1

Gần nhà Hứa Giảo Bạch có sân trượt băng nhưng đây là lần đầu tiên cậu tới, vừa vào cửa đã thấy Quý Hoành. Nhóm người ấy rất nổi bật, mà nổi bật nhất là cô gái mặc váy lam nhạt đứng giữa đám con trai.

- --

Quý Hoành cực kỳ cáu kỉnh, cứ tưởng thi xong sẽ được xõa một chút, ai biết đám dở hơi này lại hùa nhau chơi y, trượt băng chưa được bao lâu đã đòi gọi thêm người đến. Gọi thì gọi, nhưng Quý Hoành không ngờ Vương Tuệ Tuyết sống gần đây, nghe thấy đám kia gọi Vương Tuệ Tuyết, Quý Hoành lập tức lạnh mặt.

1

Có đứa còn không biết xấu hổ: "Aiz đừng thế mà, bọn tao gọi được mày cũng gọi được, mọi người đều là bạn bè, mày gọi bạn đến đi, bọn tao nhiệt liệt hoan nghênh luôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!