Trận tuyết đầu mùa đến vào cuối tháng mười một, giữa tiết hai buổi sáng trong lớp bỗng có tiếng thì thào: "Nhìn kìa, tuyết rơi."
Hứa Giảo Bạch nhìn ra cửa sổ, đúng là có tuyết rồi.
Ai nấy đều vui mừng, vì tuyết rơi thì không cần tập thể dục giữa giờ nữa. Chạy bộ dưới trời đông lạnh giá đích thị là hành xác, chẳng học sinh nào muốn cả.
Giải lao giữa giờ kéo dài tận ba mươi phút, Hứa Giảo Bạch đi vệ sinh về thấy Quý Hoành đang ngồi chỗ cậu nói chuyện với Quản Hướng Đồng.
Quản Hướng Đồng nằm nhoài trên bàn: "Thằng ngáo đó lúc nào cũng kèm tao, tao sờ được vào bóng là nó cướp liền, tao chịu chết rồi."
Quý Hoành nói: "Ai bảo mày lùn, cướp cái là mất luôn, trách ai?"
Quản Hướng Đồng không phục: "Mày đừng có công kích cá nhân! Tao không hề thấp, đây là chiều cao trung bình, do nó quá cao thôi."
Quý Hoành cười nhạo: "Mày nói không biết ngại à? Người ta mới học lớp 9."
Quản Hướng Đồng trợn mắt như mới nghe lần đầu, vừa định nói tiếp điều gì, Quý Hoành đã thấy Hứa Giảo Bạch.
"Cậu làm gì lâu vậy?" Quý Hoành hỏi.
Lúc này Hứa Giảo Bạch mới đi tới, Quý Hoành kéo ghế sang bảo cậu ngồi xuống.
Hứa Giảo Bạch ngồi xuống.
Quản Hướng Đồng không nằm nữa, đứng dậy: "Tao cũng đi vệ sinh đây."
Quản Hướng Đồng đi rồi, hai người còn lại không ai lên tiếng, tuyết ngoài trời bay bay, không biết cửa sổ mở từ lúc nào, gió lạnh ùa vào, Hứa Giảo Bạch rụt bàn tay vào trong tay áo.
Cậu không ngờ hôm nay có tuyết nên mặc hơi ít, đồng phục mùa đông bên ngoài áo len cao cổ, ngăn bàn có áo khoác bông dày nhưng ở trong lớp cậu không mặc.
Quý Hoành: "Lạnh?"
Hứa Giảo Bạch: "Vẫn được."
Hứa Giảo Bạch trả lời ba phải, vô thưởng vô phạt, phải chú ý phán đoán mới hiểu ra. Một hai lần còn được, lâu dần chẳng ai thèm đoán mấy chuyện nho nhỏ vốn có thể nói rõ ràng như vậy nữa.
Quý Hoành gật đầu không hỏi thêm, lấy từ đâu ra viên kẹo, quen tay bóc, "Tay."
"Dạo này mẹ tôi dặn ăn ít kẹo thôi." Hứa Giảo Bạch nói xong vẫn xòe tay, viên kẹo tròn vo nằm gọn giữa lòng bàn tay.
"Cậu nghe lời mẹ thế?" Quý Hoành thuận miệng hỏi, "Mẹ không cho thì cậu không ăn à?"
Quý Hoành nâng mắt liếc Hứa Giảo Bạch, tiếp xúc một thời gian, y đã hiểu rõ tính tình Hứa Giảo Bạch. Quả thật cậu là đứa con ngoan, tuyệt đối nghe lời bố mẹ, bảo đi hướng tây thì đi hướng tây, bảo đi hướng đông thì đi hướng đông, nhất định không làm bất cứ chuyện càn quấy khác người nào.
Theo lý thuyết, đây là kiểu Quý Hoành ghét nhất, y thà nói chuyện với Vương Tuệ Tuyết còn hơn giao du với người thế này.
Nhưng nếu là Hứa Giảo Bạch thì khác, y có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Quý Hoành cúi đầu nhìn viên kẹo trên tay Hứa Giảo Bạch, "Không ăn thì vứt đi."
Hứa Giảo Bạch cho kẹo vào miệng, ngậm kẹo nói: "Ăn."
Quý Hoành cười rộ lên, "Sao phải vậy, tôi nói thật mà, không muốn ăn thì đừng cố, tôi không giận đâu, cậu căng thẳng thế làm gì?"
Quản Hướng Đồng vừa đi vệ sinh về sững sờ như gặp ma, mắt mũi Quý Hoành kiểu gì mà bảo Hứa Giảo Bạch đang căng thẳng thế? Rõ ràng là mặt không cảm xúc mà?
Quý Hoành ngồi đến lúc chuông reo mới đứng dậy, trước khi đi gõ gõ bàn Hứa Giảo Bạch. "Trong ngăn bàn có áo khoác, lạnh thì mặc vào, mai còn lạnh hơn đấy."
Thì ra cậu ấy biết hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!