Đi học trở lại, Quý Hoành hỏi lúc nghỉ lễ Quốc khánh Hứa Giảo Bạch làm gì, Hứa Giảo Bạch nói cậu vẽ.
Quý Hoành: "Cả ngày cậu chỉ biết vẽ thôi à?"
Hứa Giảo Bạch hiếm khi phản bác: "Không phải, tôi vẽ ba ngày thôi."
"Thế những ngày còn lại?"
"Ở nhà."
"Không ra ngoài chơi à?"
"Đi đâu?"
Quý Hoành không đáp, y quên mất Hứa Giảo Bạch không có bạn, Quý Hoành đánh trống lảng: "Bố mẹ Quản Hướng Đồng đưa nó đi du lịch."
Hứa Giảo Bạch lắng nghe.
Quý Hoành: "Đã đen còn đen hơn."
Hứa Giảo Bạch nghĩ tới màu da Quản Hướng Đồng, lúng túng không biết đáp thế nào, "... Rất khỏe mạnh."
Quý Hoành cười to, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Giảo Bạch.
Chất tóc Hứa Giảo Bạch rất mềm, thoang thoảng mùi dầu gội, xõa tung bồng bềnh. Quý Hoành không cầm lòng được lại vuốt thêm hai cái, y không thể coi Hứa Giảo Bạch như mấy thằng bạn cùng lớp cùng khóa xung quanh, cậu quá ôn hòa, chẳng hề có sức tấn công, đến cả bóng mi dưới mắt cũng thật ngoan ngoãn. Hơn nữa cậu đối xử với Quý Hoành vô cùng đặc biệt, dường như Quý Hoành chỉ cần ngoắc ngoắc tay là cậu sẽ lập tức bám theo.
Hết sức mới lạ.
Quý Hoành tùy tiện rút tay về, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, nụ cười trên môi nhạt dần rồi biến mất: "Tôi nghi ngờ cậu là Điểm Điểm biến thành."
Lần thứ hai cậu nghe thấy cái tên này.
Hứa Giảo Bạch đoán đó là thú cưng gì đó, nhưng không dám chắc, "Rốt cuộc Điểm Điểm là gì?"
Quý Hoành hơi khựng lại, "Mèo tôi nuôi."
Đoán đúng rồi.
Hứa Giảo Bạch nhấp môi dưới, khóe miệng hơi cong.
"Giống lắm đó," Quý Hoành vén tóc mái Hứa Giảo Bạch, "Lúc vui cũng giống." Không quan sát kỹ sẽ không thấy được niềm vui âm thầm.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nhìn rõ bóng mình trong mắt người kia. Hứa Giảo Bạch không biết vì sao Quý Hoành lại dí sát như vậy, lưng cậu thẳng tắp, gáy rịn mồ hôi, kể cả là với Quý Hoành, cậu cũng không chịu nổi tiếp xúc gần đến thế.
Quý Hoành cảm nhận được Hứa Giảo Bạch run rẩy, không chỉ cơ thể, mà cả nơi sâu xa nhất, mềm mại nhất bên trong con ngươi cũng đang run rẩy. Y lùi lại, lấy kẹo trong túi ra bóc vỏ, đưa đến bên môi Hứa Giảo Bạch. "Cậu toát mồ hôi kìa, khó chịu ở đâu à?" Ngữ điệu nhàn nhạt như không khí, "Há miệng ăn kẹo đi."
Hứa Giảo Bạch ngậm kẹo nếm ra vị chanh, vẫn là kẹo trái cây.
Hứa Giảo Bạch phục hồi một chút sức sống, "Mèo của cậu trông như thế nào?"
Quý Hoành không ngờ cậu lại hỏi, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới đáp: "Mèo tam thể, lông xung quanh mắt trái màu vàng, xung quanh mắt phải... hình như là màu trắng, đỉnh đầu màu đen."
"Không," Quý Hoành đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng tranh cũ kỹ, nắng giữa trưa chói chang, "Tầm ba tháng."
"Nhỏ thế."
"Ừ," Quý Hoành cười, "nhỏ lắm."
Giờ nghỉ trưa sắp hết, Hứa Giảo Bạch bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì có Quý Hoành ở đây nên cậu chưa vẽ được tí nào, lúc cúi người tháo khung tranh cậu đột nhiên bị ôm lấy. Dù đã biết là ai, Hứa Giảo Bạch vẫn vội vàng kéo tay Quý Hoành ra, hoảng hồn lùi về sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!