Hứa Giảo Bạch ngà ngà say, phản ứng chậm hơn bình thường một nhịp nhưng không làm ồn, chóng mặt theo Quý Hoành lên taxi, báo địa chỉ nhà rõ ràng rành mạch.
Quý Hoành nghi anh giả say, quay sang thấy Hứa Giảo Bạch đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt thẳng thắn không né tránh.
Nếu tỉnh táo bình thường thì Hứa Giảo Bạch đã dời mắt đi rồi, vậy là say thật.
Quý Hoành xoa xoa tóc anh, hai người chẳng phải trẻ con chưa lớn, động tác vừa ngây thơ vừa mờ ám.
Nhà Hứa Giảo Bạch vẫn ở nơi đó, nội thất không thay đổi nhiều so với sáu năm trước, Quý Hoành bước vào mà lòng thảng thốt, y rót một cốc nước, lúc quay lại Hứa Giảo Bạch đã nhắm mắt ngả nghiêng trên sô
-pha.
Khi say anh rất yên tĩnh, không náo loạn không ồn ào, ngoan ngoãn cuộn mình hít thở.
Quý Hoành nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn trà, y sợ làm anh giật mình, rón rén ngồi bên rìa sô
-pha.
Một lát sau Hứa Giảo Bạch mở mắt, anh chậm chạp bò dậy, xoay sở ngồi lên ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi.
"Làm gì thế?" Quý Hoành hỏi.
Hứa Giảo Bạch nói chậm hai giây: "Rốt cuộc là tại sao cậu hôn tôi?"
Quý Hoành nâng mặt anh lên, xấu xa gặm một cái, "Gọi thêm lần nữa rồi anh nói."
Hứa Giảo Bạch nghiêng đầu tránh Quý Hoành, lại đáp chậm hai giây: "Tên gì? Quý Hoành?"
"Không đúng." Quý Hoành kéo vạt áo sơ vin của Hứa Giảo Bạch ra cho dễ chịu.
Hứa Giảo Bạch không đồng ý, mí mắt díu lại, anh buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố mở mắt nói chuyện, giữ cổ tay Quý Hoành. "Cậu không nói thì tôi cũng không nói."
Quý Hoành áp mặt vào gò má anh, chóp mũi cọ cọ làn da Hứa Giảo Bạch, "Ừm."
Hứa Giảo Bạch dừng lại đôi chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Quý Hoành.
Quý Hoành cười tà ác, y cố ý trêu chọc, cắn cắn cổ Hứa Giảo Bạch.
"Không nói thật à?" Hứa Giảo Bạch nghiêm mặt cau mày, "Không nói thì thôi."
"Không được thôi."
Dường như Quý Hoành rất thích chọc Hứa Giảo Bạch cáu kỉnh, bình thường y luôn nói chuyện ngắn gọn súc tích, được thì được chẳng được thì lơ luôn. Riêng với Hứa Giảo Bạch là y bày đủ trò xà lơ cà chớn, chỉ Hứa Giảo Bạch mới có thể làm cảm xúc y dao động mãnh liệt.
Nếu hai người không chịu trò chuyện rõ ràng và cứ giấu mọi chuyện trong lòng thì sớm muộn cũng có hiểu lầm mâu thuẫn.
May là Quý Hoành chẳng hề biết ngại, luôn luôn ngang bướng lại gần.
Hai cơ thể gần kề, vải vóc ma sát, cúc áo Hứa Giảo Bạch lần lượt mở rộng, những nụ hôn mạnh bạo rơi xuống, sôi sục triền miên, mọi thứ quấn lấy nhau, tiếng nuốt hoà cùng cổ họng nức nở nghẹn ngào, bờ vai nhẹ nhàng run rẩy, xương quai xanh bị miết đến đau đớn.
Hứa Giảo Bạch đầu hàng, tâm trí rối loạn khẽ than, "Nhất Nhất."
Quý Hoành không tha cho anh, hai tay mạnh mẽ cố định vòng eo, "Chưa đủ, muốn nữa."
Hứa Giảo Bạch: "??"
Hai người mặt đối mặt nên anh phải gác chân lên đùi Quý Hoành, giờ muốn rụt về cũng chẳng được, vừa khẽ động đậy Quý Hoành đã túm lấy mắt cá kéo vào ngực, họ ở gần nhau đến không thể gần thêm được nữa.
Hứa Giảo Bạch không uống quá nhiều, nhưng cơ thể tỏa hơi nóng làm anh choáng váng như đang say. Mắt cá chân bị kéo hơi đau, anh ấm ức đập Quý Hoành một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!