Chương 23: Dựa dẫm

Quý Hoành đi tới, sờ sờ gáy mình rồi nhìn bả vai cánh tay Hứa Giảo Bạch một chút, hắng giọng, "Tới kiểm tra xem cậu có thiếu cái tay cái chân nào không."

Hứa Giảo Bạch: "?"

Quý Hoành chỉ nói lung tung, hai người cứng ngắc nhìn nhau, bầu không khí gượng gạo khó chịu.

Hứa Giảo Bạch do dự nhấc nhấc tay chân, trả lời Quý Hoành: "Không thiếu, vẫn đủ."

"...Ừ." Quý Hoành vẫn muốn xoa đầu Hứa Giảo Bạch, y không tò mò cũng chẳng kỳ thị xu hướng tính dục của người khác, y từng đi làm thuê, gặp qua đủ loại người, dẫu muôn hình vạn trạng, mọi người vẫn là người bình thường như nhau. Thế nhưng nếu đó là người bên cạnh, là Hứa Giảo Bạch, y lại chẳng thể hiểu nổi cảm xúc trong lòng.

Hứa Giảo Bạch tin tưởng y nên mới nói cho y.

Quý Hoành hỏi: "Nghỉ trưa vẫn đi phòng tranh chứ?"

Nhiệt độ đã giảm, nóng bức tạm thời tiêu tan, nơi khuất nắng trong phòng tranh hẳn là rất mát mẻ.

Hứa Giảo Bạch đáp: "Đi."

"Ok."

Quý Hoành quay người định về lớp, Hứa Giảo Bạch gọi y lại: "Chờ chút."

"Sao thế?"

"Lớp cậu có một bạn nữ tóc ngắn, cao tầm này, bạn ấy..."

Đầu Quý Hoành chưa kịp hình dung miệng đã thốt lên: "Tằng Giai?"

"Tôi không biết bạn ấy tên..."

Quý Hoành không nghe cậu nói, ghé sát lại, chẳng để tâm chuyện giữ khoảng cách, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai Hứa Giảo Bạch, "Sao cậu bảo không thích con gái?"

Hứa Giảo Bạch lặng người.

Quả nhiên Quý Hoành có để ý chuyện cậu thích người cùng giới.

Cậu nghe giọng mình khô khốc: "Tôi không biết bạn ấy tên gì, sáng nay bạn ấy cho tôi mượn giấy ướt... Cậu trả giúp tôi được không?"

"A không phải." Quý Hoành vừa nhìn đã biết cậu hiểu lầm, chuông vào lớp vang lên, y vội vàng nói, "Không phải như cậu nghĩ. Tôi trả hộ cậu, trưa nói tiếp!"

Quay lại lớp học, Quý Hoành vòng qua chỗ mình tới trước mặt Tằng Giai, đặt giấy ướt lên bàn nhỏ, "Trả cậu, cảm ơn."

Quý Hoành về chỗ, bạn cùng bàn của Tằng Giai kéo kéo áo nhỏ, "Nè, sao vậy? Tưởng bà thích bạn lớp bên cạnh mà, sao Quý Hoành lại tìm đến thế?"

"Không phải như bà nghĩ đâu." Thầy giáo bước lên bục giảng, Tằng Giai nhỏ giọng thì thầm, "Hết tiết nói tiếp."

Vương Tuệ Tuyết ngồi đối diện dời mắt, ngón tay cuộn cuộn mép vở.

Nghỉ trưa, Quý Hoành đến phòng tranh rất sớm, Hứa Giảo Bạch thong thả tới sau, sổ vẽ vừa mở đã bị Quý Hoành đè lại, "Đừng vẽ vội, tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với cậu."

Hứa Giảo Bạch: "Không nghe được không?"

Quý Hoành hơi kích động: "Cậu nghĩ tôi muốn nói gì?"

"Không muốn nghe."

Hứa Giảo Bạch chọn bịt tai trộm chuông, không nghe thấy, không tính.

"Xin cậu đó, nghe tôi nói đi mà." Quý Hoành chẳng biết phải làm sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!