(Ký họa: Tranh vẽ nhanh, ghi lại những nét cơ bản nhất, chớp lấy khoảnh khắc của sự vật.)
Quý Hoành thoáng sững sờ, chuông điện thoại reo vang, y nhấc máy nói vài câu rồi vẫy tay với Hứa Giảo Bạch: "Tôi đi đây.", Hứa Giảo Bạch làm như không thấy, Quý Hoành chẳng vội, bước tới gần anh hơn nữa. Lúc này Hứa Giảo Bạch mới ngẩng lên, giọng nói lành lạnh như nước đọng trên ngọc gột rửa hết oi bức ngày hè: "Sao chưa đi?"
Nói đến thế này là đuổi thẳng rồi, Quý Hoành cúi đầu cười cười: "Tôi không muốn trèo tường nữa."
Hứa Giảo Bạch ngẩn người, cắn cắn môi, "Tôi đưa cậu ra." Nói rồi anh đứng dậy, đám học sinh đồng loạt ngẩng đầu hóng hớt làm anh lại phải nhắc giữ trật tự.
Bác bảo vệ ngồi trong phòng bảo vệ phe phẩy quạt giấy xem điện thoại. Tới cổng rồi mà Hứa Giảo Bạch vẫn chẳng nói câu nào, Quý Hoành cũng không chịu đi, bầu không khí cứng ngắc kỳ dị.
"Hứa Giảo Bạch." Quý Hoành gọi tên anh, giống như thật lâu về trước, cái tên thốt ra từ miệng Quý Hoành mang cảm giác khác hẳn, hoặc ít nhất thì năm đó Hứa Giảo Bạch từng nghĩ thế, "Nói "Hẹn gặp lại" đi."
1
Chỉ vài giây nhưng đã có hàng ngàn suy nghĩ chạy qua đầu Hứa Giảo Bạch, bảo "Không muốn" thì trẻ con quá, nhưng anh chẳng nghĩ ra lời từ chối nào thích hợp, cuối cùng đành miễn cưỡng nói: "... Hẹn gặp lại."
- --
Tối đến, trên đường về nhà Hứa Giảo Bạch ghé quán mua cơm, Quản Hướng Đồng gọi tới.
"Ông gặp Quý Hoành rồi à?"
Hứa Giảo Bạch đón hộp cơm từ tay chủ quán, "Ừm."
"Rồi sao?"
"Rồi sao cái gì?"
"Ông không hỏi tại sao năm đó nó rời đi à? Lại còn đổi số điện thoại, không ai liên lạc được."
"... Tôi không thân với cậu ta."
Quản Hướng Đồng vò tóc. "Thế tại sao lúc ấy hai người lại đánh nhau? Đánh xong thì cạch mặt luôn, âm mưu cái gì vậy hả?"
"Không biết." Hứa Giảo Bạch thực sự không biết.
"Thôi nói chuyện khác đi, tôi biết tại sao nó quay về rồi." Quản Hướng Đồng bỗng ngập ngừng, "Có người nói cho tôi."
Hứa Giảo Bạch thực sự không muốn nghe, anh chẳng muốn dính líu gì đến Quý Hoành nữa.
"Ông Quý Hoành mất, nó về chịu tang."
"Ông?" Hứa Giảo Bạch nhắc lại, đáng lẽ anh không nên ghi nhớ chuyện của Quý Hoành rõ ràng đến thế. "Cậu ta chỉ sống với mẹ thôi mà?"
"Ừ, tôi cũng thấy lạ..." Quản Hướng Đồng nói, "Tôi muốn hỏi tường tận lắm nhưng ranh con kia không chịu nói."
Đã lâu rồi Hứa Giảo Bạch không nghe thấy danh xưng này, anh đoán: "Ông nói Giang Sảo à?"
Quản Hướng Đồng im lặng một lúc mới đáp: "Chả hiểu kiểu gì, hình như hai năm nay Quý Hoành và Giang Sảo có liên lạc với nhau."
"Lên đại học Giang Sảo đi du học đúng không?"
"Ừ," Quản Hướng Đồng nhăn mặt, "Tốt nghiệp xong nó về nước, hình như bay cùng chuyến với Quý Hoành. Mấy năm qua Quý Hoành ở nước ngoài thì phải."
Hứa Giảo Bạch lạnh nhạt "Ồ" một tiếng.
Quản Hướng Đồng tặc lưỡi: "Ông thù dai thế? Đã sáu năm rồi mà."
Hứa Giảo Bạch không biết trả lời thế nào, như Quản Hướng Đồng nói, đã sáu năm rồi, anh vốn không nên để tâm nữa, nhưng khi Quý Hoành đột ngột xuất hiện trước mắt, anh vẫn chẳng thể kìm lòng nhớ tới ngày xưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!