Hứa Giảo Bạch: "Chân có sao không?"
Quản Hướng Đồng khoát tay, "Không sao không sao."
Hai người gượng gạo nhìn nhau một hồi, Quản Hướng Đồng thở dài, "Ông cứ vẽ đi, tôi ngồi xem ông vẽ là được." Cậu ta nhích lại gần, mang theo hơi thở hoàn toàn khác Quý Hoành, Hứa Giảo Bạch không có cảm giác như thiêu như đốt kia, cậu chấp nhận khoảng cách này.
"Ông thân với Quý Hoành thật đấy, lần đầu tiên tôi thấy nó dính lấy người khác như vậy." Quản Hướng Đồng nói xong tự thấy sai sai, sửa lời, "Ờm... Ý tôi là chắc nó thích ông lắm." Càng nói càng rối, Quản Hướng Đồng ngậm miệng.
"Thì... trông thế thôi chứ nó khó gần phết đấy."
Hứa Giảo Bạch nói: "Hai người thân nhau lắm nhỉ?"
Quản Hướng Đồng chỉ chỉ mình lắc đầu, "Không hề, chẳng qua là nhà tôi đối diện nhà nó, lúc bé có chơi với nhau, về sau... thì cứ thế thôi, bao giờ đánh bóng rổ mới đi chung."
Điều này không giống tưởng tượng của Hứa Giảo Bạch. Tới tận bây giờ, ấn tượng về Quý Hoành trong cậu vẫn luôn luôn thay đổi, dường như cậu chưa bao giờ hiểu rõ được y.
"Nhưng mà nó tốt với ông lắm đó." Quản Hướng Đồng khẳng định.
Hứa Giảo Bạch nghĩ đến vết sẹo trên xương quai xanh mình, họ đã trao đổi bí mật, từ hôm cậu cho Quý Hoành xem vết thương, thái độ của Quý Hoành thay đổi rất nhiều. Là sao nhỉ? Thương hại và yêu thích thú cưng? Dù thế nào Hứa Giảo Bạch cũng tình nguyện chấp nhận.
Quản Hướng Đồng hỏi: "Ông vẽ đẹp thế sau này có định thi trường mỹ thuật không?"
Hứa Giảo Bạch ngẩn người, "Mẹ tôi định thế..."
"Vậy ông thì sao?"
Hứa Giảo Bạch không đáp được, cậu không để tâm, không có bất kỳ kế hoạch nào cho tương lai, tất cả đều do Mạnh Viện sắp xếp.
Quản Hương Đồng như đã hiểu ra, gật gật đầu nói: "Thế cũng tốt, tôi học kém quá, bố mẹ định tốt nghiệp xong thì cho tôi vào trường nghề." Cậu ta thoải mái nở nụ cười, "Tôi cũng đâu có muốn."
"Ông thích vẽ à?" Hứa Giảo Bạch chủ động hỏi, lần nào cậu vẽ Quản Hướng Đồng cũng yên lặng xem rất chăm chú, không giống Quý Hoành bảo làm người mẫu cho cậu xong lại ngủ mất, hoặc là mất kiên nhẫn bày trò nọ kia khiến cậu chẳng vẽ được gì.
Quản Hướng Đồng cười: "Thích, lúc trước tôi muốn học lắm, nhưng bố mẹ tôi không cho, mà tôi có học chắc cũng chẳng..."
"Tôi dạy ông nhé?" Hứa Giảo Bạch đề xuất, "Nếu ông muốn... tôi có thể dạy ông." Cậu rũ mắt lòng hơi hồi hộp, nếu bị từ chối thì phải làm sao đây? Cậu có nên nói thế không, hay tốt hơn là không nhắc tới, năng lực của cậu có dạy nổi cho ai không... Nghĩ đi nghĩ lại chợt thấy thật hụt hẫng.
- --
"Cậu với Quản Hướng Đồng nói chuyện gì trên khán đài đó? Tôi thấy hai cậu ngồi sát nhau lắm." Cuối buổi Quý Hoành nhận chai nước Hứa Giảo Bạch đưa cho, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Hứa Giảo Bạch suy nghĩ một chút về câu chuyện với Quản Hướng Đồng, thành thật đáp: "Nói về cậu."
Quý Hoành nhướng mày, "Tôi ở ngay đây mà cậu phải nói chuyện với nó về tôi?"
"Ừ."
Quý Hoành ấn đầu cậu, "Ừ cái gì mà ừ?"
"Hai cậu quen nhau từ nhỏ."
Quý Hoành trêu cậu: "Cậu không hiểu được ân oán của phụ nữ đâu." Y ghé sát vào tai Hứa Giảo Bạch, cố ý thì thầm, "Thực ra tôi thấy là do tiền mãn kinh."
Hứa Giảo Bạch né chậm một nhịp, Quý Hoành đã cười vang chạy xa vài bước.
"Cậu muốn biết gì sao không hỏi thẳng tôi? Quan hệ của hai ta là chi hả, cậu gọi cả tên ở nhà của tôi mà vẫn không dám hỏi à?"
Hứa Giảo Bạch nói: "Tôi không muốn gọi, cậu bắt tôi gọi."
Quý Hoành khoát tay, Hứa Giảo Bạch đổi giọng gọi "Nhất Nhất". Âm thanh thiếu niên giòn tan lọt vào tai, Quý Hoành không vặn lại, nhéo vành tai cậu mềm mại, "Đấy, thế này có phải vui hơn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!