Hồi tiểu học, có khoảng thời gian dài Hứa Giảo Bạch cực kỳ chống đối việc học vẽ.
Không có thời gian rảnh, cuộc sống bị những trang giấy vẽ vùi lấp, cậu khóc lóc cầu xin Mạnh Viện chẳng phải một lần:
"Mẹ ơi con xin mẹ, mẹ cho con ra ngoài chơi một tí thôi, bao giờ về con sẽ vẽ và làm bài tập đầy đủ mà."
Vô dụng.
Sau khi ly hôn, Mạnh Viện trở thành chủ nhân duy nhất của căn nhà này, bà nói một là một, mà hai thì là hai.
Phải kiên trì mới có thể theo đuổi hội họa, nhưng đây là điều Hứa Giảo Bạch thiếu thốn nhất, trước khi lên cấp 2, cậu cũng giống như bao đứa trẻ cùng trang lứa, không chịu ngồi yên ở nhà, luôn luôn muốn đi chơi.
Mạnh Viện cho rằng còn bé mà không chịu nỗ lực thì sau này hối hận chẳng kịp, nên bà cực kỳ nghiêm khắc với Hứa Giảo Bạch, đặt lên cậu vô số kỳ vọng nặng nề.
Con trai thường dậy thì muộn, Hứa Giảo Bạch vốn yếu ớt, lên cấp 2 vẫn thấp bé còi cọc, ngày ngày đeo túi vẽ đi đi về về chẳng trò chuyện cùng ai. Các bạn trong lớp có hội có phường hết, riêng cậu cứ thui thủi một mình.
Hứa Giảo Bạch bắt đầu ghét vẽ.
Lúc Mạnh Viện biết chuyện thì chỉ nghĩ là trẻ con giận dỗi, kiên trì giảng giải với cậu, mới nói được vài câu Hứa Giảo Bạch đã cắt ngang.
"Con không muốn... Con chẳng thích vẽ tí nào." Hứa Giảo Bạch cúi đầu, "Con không muốn vẽ, con..." Con muốn kết bạn, con muốn hòa nhập, muốn nói chuyện, muốn thể hiện, muốn làm tất cả mọi thứ miễn không phải vẽ.
Mạnh Viện hỏi cậu: "Sao con không chịu nghe lời cho mẹ bớt lo lắng một chút?"
Hứa Giảo Bạch mím môi không nói.
Cậu dùng cách thức của riêng mình để từ chối.
Cậu không vẽ và cũng không đến lớp vẽ sau giờ học.
Mạnh Viện hỏi cậu định nổi loạn à, hai mắt bà đỏ bừng, bàn tay giơ lên nhưng chần chừ không hạ xuống.
Bà không nỡ.
Hứa Giảo Bạch sinh non, sức khỏe yếu không thể vận động mạnh, mười ba mười bốn tuổi mà vẫn chưa dậy thì, đi học thấp nhất lớp.
Khi ấy Hứa Giảo Bạch nghĩ mình không sai, cậu không thích, không muốn làm, không muốn lớn lên dưới cái bóng của mẹ.
Đó là lúc cậu ngang ngược nhất.
Không vẽ nữa nên cậu có rất nhiều thời gian rảnh, bắt đầu nghe thấy những lời ngày thường mình không để ý, giọng nam giọng nữ non nớt chưa vỡ, tất cả đều đang bàn tán về cậu.
"Nó kỳ quá."
"Cả ngày vẽ vẽ vời vời chẳng nói chuyện với ai."
"Hình như còn chạy không nổi á, con trai mà yếu xìu."
Ban đầu chỉ là mấy lời cười cợt, sau đó có người đến trước bàn cậu, cậu ngẩng lên thì nghe tiếng nói, "Ai da, nó nhìn mày kìa."
Không được nhìn ư?
Hứa Giảo Bạch không hiểu, vì cậu chưa từng có bạn.
Rồi một ngày nọ cậu thấy mình bị nhốt trong không gian chật hẹp, không khí vấn vít mùi chất tẩy hương chanh.
Cậu hít một hơi sâu, sặc sụa ho khan.
Tiếng trẻ con cười khanh khách méo mó phóng đại chui thẳng vào tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!