"Nếu Giang Đình Uyên vẫn kiên trì khởi kiện... thì em thu dọn đồ đạc về nhà đi."
Nửa giờ sau, tôi đẩy cửa phòng làm việc của Giang Đình Uyên với vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
Cùng lúc va phải Giang Đình Uyên đang định ra ngoài.
"Giang Đình Uyên, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Giang Đình Uyên chỉ im lặng nhìn tôi mà không nói gì.
Đột nhiên, một nhóm phóng viên bao quanh tôi từ phía sau.
Chặn đường tôi.
Giọng nói của tôi ngay lập tức bị át đi bởi những câu hỏi huyên thuyên của các phóng viên.
"Xin lỗi, hai người thực sự có mối quan bao dưỡng và được bao dưỡng sao?"
"Giang tổng, ngài có định cấm cô Tần tiếp tục dấn thân vào giới không?"
Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không hoảng sợ.
Ánh mắt của Giang Đình Uyên tĩnh lặng, như thể sắp có cơn bão nổi lên trong đó, khóe môi hơi nhếch lên.
"Tần Đại, trêu đùa tôi có vui không?"
"Em nghĩ gì khi tôi, một kẻ không có lòng tự trọng, ôm em trong vòng tay? Có ghê tởm không?"
Tôi nắm lấy tay anh ấy và nói, "Đây chỉ là buổi thử giọng thôi, anh đừng kích động."
Giang Đình Uyên cười lạnh: "Lúc em nói câu này, là em đang nghĩ đến tôi hay là tương lai bấp bênh của em?"
"Tần Đại, nếu muốn tôi buông tha cho em thì dễ thôi."
Anh ấy cúi xuống bên tai tôi và nói bằng giọng lạnh lùng:
"Cầu xin tôi đi."
9
Trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi đã lường trước được mọi khả năng.
Có vẻ như không thể nói được điều gì.
Trước mặt mọi người, tôi nhón chân và hôn lên môi anh ấy.
Sau một thoáng sửng sốt, Giang Đình Uyên đột nhiên kéo tôi vào phòng.
Rầm!
Cánh cửa đã chặn các phóng viên từ bên ngoài.
Giang Đình Uyên kéo tôi ra, tức giận cười: "Ai dạy em cái kiểu cầu xin này?"
Tôi có tính tình bướng bỉnh từ nhỏ, đặc biệt là khi bị đối xử bất công, tính tình tôi trở nên cực kỳ tệ.
Bây giờ cũng không thèm giải thích.
Tôi đá vào đầu gối của Giang Đình Uyên: "Đây không phải là điều anh muốn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!