Chương 6: (Vô Đề)

"Cạch" một tiếng.  

Anh không buông tôi ra, không biết đang nghĩ gì.  

Tôi lấy hết can đảm: "Cái này... coi như cảm ơn, anh có thể đưa em trọng tâm bài thi được không?"

Lục Minh Thương nhìn tôi thật lâu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng ấm áp nói: "Hòa Hòa, đạo đức cơ bản của nghề giáo, tôi vẫn còn có."  

Tức là không thể.

"..."

Tôi vòng qua đầu xe, lên ghế lái chính.  

Suốt đường đi tôi than vãn, kể khổ với Lục Minh Thương rằng môn học của anh khó thế nào, các bạn học thảm ra sao.  

Anh chỉ im lặng lắng nghe, không nói lời nào.

Sắp đến khu chung cư, chắc anh không chịu được nữa, đưa điện thoại của mình cho tôi.

"Hôm qua tôi gửi cho em rồi, mạng không tốt, không thành công. Em gửi lại đi."

Có chuyện tốt vậy sao?

Đỗ xe ngay ngắn vào chỗ đậu, tôi mở khóa điện thoại của Lục Minh Thương, tìm đến khung chat của tôi với anh, vui vẻ lướt ngược lên trên.

Bỗng, tôi thấy một tin nhắn chưa gửi, không phải tệp tin.

Thời gian lại là mấy năm trước.  

[Đàn anh, em thích anh.]

[Anh có thể làm bạn trai em không?]

Nửa tiếng sau.  

Lục Minh Thương trả lời: [Xin lỗi.]

[Tín hiệu không tốt, em đợi tôi một lát.]

Nhưng nửa tiếng sau đó, tôi chỉ nhận được một lời xin lỗi.  

Câu thứ hai vì mạng kém mà gửi không thành.

"Sao vậy?" Lục Minh Thương gọi tôi.

Tôi bừng tỉnh, vội thoát khỏi khung chat.

"Em không tìm thấy."

Lục Minh Thương bóp sống mũi, cầm lại điện thoại, lật tìm, không lâu sau, điện thoại tôi ting một tiếng, nhận được tệp tin.  

Khi lớp nhận được trọng tâm bài, cả nhóm như nổ tung.  

[Wow, Hòa Hòa, cậu thuyết phục thầy Lục kiểu gì thế!]

Tôi tắt điện thoại, dẫn Lục Minh Thương về nhà.  

Anh bước rất chậm, với chiều cao 1m9 đi phía sau tôi, bước từng bậc thang một.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!